Phút đòi đoạn
trao duyên tơ tóc,
Giữa hiếu –
tình không thể chọn hai.
Cậy em trả
nghĩa cho ai,
Trăng xưa
từng nguyện không phai lời thề.
Chàng thì đã sơn
khê cách trở,
Nàng thì giờ
trả nợ cho người.
Hiểu em chịu
lụy một đời,
Mong tình máu
mủ chịu lời cho cam.
Tự nhận mình
bị hàm oan khuất,
Mệnh bạc gieo
đoạn khúc tình đầu,
Làm sao không
tủi với sầu,
Dùng dằng đưa
– níu ngõ hầu của chung.
Kỉ vật trao
mà lòng chết héo,
Gặp gỡ chi
cho khéo tình cờ,
Mong ai đừng
có ơ hờ,
Hồn ai nương
náu vật vờ dương gian.
Nghĩa trúc
mai đa mang một thuở,
Chén nước
tình tưởng nhớ người xưa.
Con tạo đày
đọa cho vừa,
Kẻ chắp duyên
thừa, kẻ phụ tình yêu!
Đã cam chịu
một điều bạc mệnh,
Sao ái ân để
lụy đến chàng?
Thôi đành
trâm gãy gương tan,
Muôn chung nghìn tứ lỡ làng từ đây!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét