Người thầy
lãng tử của chúng tôi,
Dặt dìu lẩy bao
điệu bồi hồi,
Tịch tình
khúc ru hồn dân tộc,
Vọng đâu từ
thuở ta trong nôi.
Người thầy
lãng tử của chúng tôi,
Tóc bồng theo
điệu nhạc đầy vơi.
Mắt nhìn về
cõi xa xăm lắm,
Tâm sự lắng
trong nhạc và lời.
Đời thầy yêu
nhạc, yêu con trẻ,
Yêu cây đàn bầu
nét Việt Nam ,
Yêu ánh mắt
thơ hồn nhiên quá,
Thầy dạy tôi
yêu điệu tình người.
Nhịp đời xô
bồ cuốn tôi đi,
Ngẫm suy lời
thầy có mấy khi!
Dòng đời bao
đỗi chông gai quá,
Nên khiến
lòng người cũng sân si.
Giật mình,
đêm vắng tiếng đàn run,
Hẻm sâu hun
hút lạnh tâm hồn,
Khơi dậy nổi
nênh muôn niềm cũ
Nhớ người, mà
nước mắt trào tuôn!
Không gian
giăng mắc một màu thu,
Tiếng trống
thúc thôi kẻ quay về.
Trở lại ngôi
trường rêu phong đó,
Quay quắt
bóng thầy trong tâm tư.
Thầy ở đâu
rồi, thầy ở đâu?
Lớp nhạc còn
đó, cây đàn bầu
Nằm lặng hồn nơi
bờ tường lạnh,
Chắc nhớ
người xưa mấy canh thâu!
Ơi hỡi đàn ơi
có nhớ chăng,
Người thầy
nghệ sĩ đã bao lần,
So dây đếm
nhịp cho con trẻ,
Tích tịch tình tang tiếng đàn ngân?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét